Tags: Công ty Cổ phần Truyền thông và Văn hóa Con Sóc , Nhà Xuất Bản Thanh Niên , Đoàn Hữu Hải
Sách Dạy Golf Tiếng Việt “Cuốn Sổ Tay Màu Đỏ Của Harvey Penick” (Harvey Penick’S Little Red Book), Những Bài Học Quý Giá Từ Người Thầy Dạy Golf Uyên Bác Và Vỹ Đại.
- Tác giả: Sách Tiếng Việt
- Thể loại: Thể Dục - Thể Thao
- Availability: In Stock
$27.99
Xin trân trọng giới thiệu với độc giả bản tiếng việt của cuốn sách hướng dẫn chơi golf bán được nhiều nhất trên thế giới: “Harvey penick’s Little red book” - “Cuốn sổ tay màu đỏ của Harvey Penick” của tác giả Harvey Penick và Bud Shrake do Đoàn Hữu...
Xin trân trọng giới thiệu với độc giả bản tiếng việt của cuốn sách hướng dẫn chơi golf bán được nhiều nhất trên thế giới: “Harvey penick’s Little red book” - “Cuốn sổ tay màu đỏ của Harvey Penick” của tác giả Harvey Penick và Bud Shrake do Đoàn Hữu Hải mua bản quyền và dịch.
Cuốn sách này được đánh giá rất cao bởi các tạp chí nổi tiếng, chẳng hạn như tạp chí Golf Digest nhận xét: “Có cả triệu cuốn sách hướng dẫn chơi golf, nhưng Penick’s Little Red Book là cuốn sách hay nhất và được đọc nhiều nhất.” Tạp Chí New York Times thì cho rằng nó là“Bí quyết nền tảng cho mọi golfer”, là “Tinh hoa, bí quyết đúc kết được trong 60 năm, từ những giai thoại đến châm ngôn được truyền tải một cách súc tích, thực tế. Lời dạy của Harvey mang đến hy vọng rằng chúng ta sẽ hiểu được những chỗ còn chưa rõ.”
Harvey Morrison Penick (23/10/1904÷2/04/1995) là thầy dạy golf chuyên nghiệp huyền thoại ở Mỹ, người mà Sports Illustrated gọi là “Socrates của golf”. Tạp chí LA Times thì đánh giá ông là “Thầy giáo dạy golf yêu thích của nước Mỹ”. Ông bắt đầu sự nghiệp của mình là một caddie tại sân golf Austin Country. Sau đó ông huấn luyện và dạy golf tại Đại học Texas trong 30 năm. Ông có nhiều học trò nổi tiếng được vinh danh trong Đại sảnh danh vọng golf thế giới như: Tom Kite, Ben Crenshaw, Mickey Wright, Betsy Rawls và K Whitworth. Năm 2002 ông được tôn vinh trong Đại sảnh danh vọng golf thế giới.
Cuốn sổ tay màu đỏ của Harvey Penick là cuốn sách hướng dẫn chơi golf được yêu thích nhất mọi thời đại, đã trở thành cuốn sách bắt buộc phải đọc đối với tất cả người chơi và hâm mộ môn thể thao này, từ người mới bắt đầu đến những golfer chuyên nghiệp dày dạn kinh nghiệm. Cuốn sách này được đặt tên giống như cuốn sổ tay màu đỏ mà Penick luôn giữ bên mình. Bằng sự đơn giản, trực diện, thực tế, Penick đã lược bỏ những từ ngữ quá kỹ thuật đã được sử dụng trong quá trình dạy golf bấy lâu nay, để tất cả những người chơi golf, dù ở trình độ nào cũng có thể dễ dàng đọc hiểu và chơi được hết khả năng của mình. Trong sách, có nhiều điều bất hủ, những kiến thức vượt thời gian về cú swing mà mọi golfer đều mong mỏi tìm kiếm. Thật vô cùng kỳ diệu khi tất cả những điều đó đã được ông Harvey Penick dạy từ 70÷80 năm trước, và cho tới nay hoàn toàn phù hợp với nghiên cứu cơ sinh học hiện đại. Chỉ với một câu đơn giản “Hãy để hông phải mang gậy ra sau khi backswing và hông trái mang gậy lại về phía trước khi downswing” đã thể hiện nền tảng kiểu swing biomechanics mà hiện tại các Tiến sỹ, các Thầy giáo giỏi đang dạy. Mọi khởi đầu của cú swing đều xuất phát từ mặt đất và từ dưới lên cho dù backswing hay downswing. Trong sách, có những điều hiểu và làm được ngay, tuy nhiên có những điều, chỉ với vài câu đơn giản, nhưng đòi hỏi phải có thời gian để nghiền ngẫm và luyện tập đúng, thì mới ngộ được tinh hoa của nó. Hãy cố gắng, sự kiên trì sẽ luôn được đền đáp.
Đoàn Hữu Hải là dịch giả chuyên về golf, đã dịch và xuất bản 2 cuốn sách được đánh giá cao là "Putt vô thức - Unconscious Putting" của Dave Stockton và "Chinh phục short game cùng James Sieckmann - Giúp bạn làm chủ các cú đánh từ 120 yard trở lại" của James Sieckmann. Ngoài ra ông còn dịch một cuốn sách rất nổi tiếng đó là “ Ben Hogan’s Five Lessons – 5 Bài học của Ben Hogan về các nguyên tắc cơ bản hiện đại của golf”, cuốn này đã được rất nhiều golfer Việt Nam đọc bản lược dịch trong thời gian chờ để mua bản quyền.
MỤC LỤC
Lời nói đầu
Lời giới thiệu
Cuốn sổ tay nhỏ màu đỏ của tôi
1 - Phương thuốc cho Golf
2 - Vấn đề của bạn là gì?
3 - Nhấc đầu
4 - Vị trí hai bàn tay khi vào bóng
5 - Ba gậy quan trọng nhất
6 - Cầm gậy
7 - The Waggle - Cú lắc gậy
8 - Cầm gậy
9 - Buổi dạy dễ nhất
10 - Vết chai trong lòng bàn tay
11 - Hãy bắt đầu từ lúc nhỏ
12 - Putt vào mới thôi
13 - Học golf bắt đầu từ quanh lỗ
14 - Khi nào bạn cần đến thầy giáo?
15 - Khuỷu tay phải
16 - Take dead aim - Hãy “nhắm chết” vào mục tiêu!
17 - Hãy coi chừng!
18 - Làm thế nào để hạ được 5 gậy?
19 - Động viên, tạo sự yên tâm và tự tin
20 - Swing nháp
21 - Golfer trung bì
22 - Làm thế nào để biết mình đang nhắm đến chỗ nào?
23 - Golfer lớn tuổi
24 - Gót chân trái
25 - Backspin
26 - Gậy nặng
27 - Gợi ý về bảo trì green
28 - The Wrist Cock - Ngóc cổ tay lên
29 - Đánh cú Approach
30 - Bẫy cát – Bunker
31 - Đánh cát
32 - Đừng relax
33 - Suy nghĩ tích cực
34 - Tâm lý học
35 - Giữ đầu ở sau bóng
36 - Hitting from the top
37 - Thôi miên
38 - Bài tập swing chậm
39 - Xác định vị trí tiếp xúc bóng trên mặt gậy
40 - Vị trí bóng
41 - Swing xô nước
42 - Máy cắt cỏ đeo vai
43 - Tư thế của hai bàn chân
44 - Chuyển động xoay
45 - Hãy khiêm tốn
46 - Châm ngôn
47 - Cú swing hoàn hảo trong truyền thuyết
48 - Điều trước tiên của những điều đầu tiên
49 - Swing đẹp nhất
50 - Đánh đến mục tiêu
51 - Chuyển động kỳ diệu
52 - Làm thế nào để thực hành cú full swing?
53 - Khởi động khi vội
54 - Cú chip
55 - Cú putt
56 - Cú putt 4 foot đáng sợ
57 - Shank bóng
58 - Tại sao tôi quyết định trở thành thầy giáo?
59 - Thế đứng
60 - Một thói quen rất xấu
61 - Học viên mới
62 - Thi đấu
63 - Trẻ em và xe điện
64 - Một câu chuyện của Helen
65 - Học
66 - Một số người phụ nữ trong cuộc đời tôi
75 - Và một số người đàn ông trong cuộc đời tôi
77 - Kiểu swing nào được yêu thích hơn?
78 - Giới tính
79 - Hướng gió khi luyện tập
80 - John Bredemus
81 - Hook và Slice
82 - Hình phạt kỳ lạ
83 - Yardage
84 - Gậy sắt dài và ngắn
85 - Ăn mặc đẹp nhất
86 - Những chàng trai giỏi nhất của tôi
87 - Chip hay Pitch?
88 - Ngoài tầm nhìn
89 - Giai đoạn follow through
90 - Chỉ một chút
91 - Một bài thơ của người chơi golf
92 - Chuẩn bị cho một trận đấu lớn
93 - Uphill và Downhill
94 - Chơi golf khi gió mạnh
95 - Titanic Thompson
96 - Cú trick shot
97 - Caddie
98 - Một cuộc đời với golf
LỜI NÓI ĐẦU CHO ẤN BẢN KỶ NIỆM 20 NĂM XUẤT BẢN LẦN ĐẦU
được viết bởi Davis Love III
Davis Love III là một trong những golfer chuyên nghiệp hàng đầu của Mỹ và có tầm ảnh hưởng đến golf. Ông có 38 lần vô địch gồm: 1 lần vô địch PGA Championship, 2 lần vô địch The Players Championship, 1 lần vô địch European Tour, 1 lần vô địch Japan Golf Tour và 33 lần vô địch các giải PGA Tour khác và các giải khác. Ông đã từng liên tục 9 năm nằm trong top 10 xếp hạng golf của thế giới. Vị trí xếp hạng cao nhất mà ông đạt được là thứ 2. Ông là đội trưởng của U.S Ryder cup năm 2012 và 2016.
Cha tôi, Davis Love Jr., đã dạy tôi chơi golf theo cách mà ông đã được Harvey dạy. Cha tôi không bao giờ gọi là Harvey, lúc nào cũng là Ông Penick. Chắc hẳn cha tôi đã bắt đầu hàng nghìn câu nói với tôi bằng những từ "Như Ông Penick nói …". Ông Penick không gọi là giải US Open, mà gọi là giải National Open, và cha tôi cũng vậy. Tôi nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Harvey là một hình mẫu cho nhiều thầy giáo khác cũng như cha tôi trong cách dạy chơi golf. Vào đầu những năm 1950, cha tôi là một học sinh chơi golf giỏi ở Arkansas. Lúc này Harvey là head pro ở sân Austin Country và là huấn luyện viên golf tại Đại học Texas. Ông ấy đã tuyển dụng cha tôi. Thời đó không có hình chụp hay video quay swing với độ phân giải cao để gửi kèm theo Những gì Harvey biết về cha tôi chỉ là các giải thưởng của các giải golf trẻ và thông tin được đăng trên tờ El Dorado. Cha tôi đến Texas năm 17 tuổi và chơi cho Harvey trong ba năm trước khi nhập ngũ.
Đó là những năm tháng quan trọng không chỉ vì Harvey đã dạy cha tôi trở thành một golfer giỏi hơn nhiều. Mà vì, theo như Ed Turley, một đồng đội của cha tôi kể, Harvey và cha tôi giống hệt nhau. Cả hai đều “sống” ở sân tập, và suốt ngày nghiên cứu tìm tòi về các cú swing.
Harvey giống như một người cha thứ hai của cha tôi, với tính cách khác biệt hẳn với ông nội tôi. Ông nội tôi rất nghiêm khắc và hình thức, một kiểu doanh nhân trong thời kỳ bùng nổ và phá sản của dầu mỏ. Trong những thời điểm làm ăn phát đạt, ông nội tôi thường đi một chiếc Lincoln đen cỡ lớn. Còn Harvey thì có một phong thái ấm áp và giản dị. Ông đã đảm nhiệm vị trí head pro tại sân Austin Country gần như toàn bộ cuộc đời của mình. Harvey dường như không có bất kỳ nhu cầu vật chất nào. Ông sống rất đơn giản. Ông say mê với việc dạy dỗ và khao khát giúp golfer tiến bộ hơn. Ông thực sự là con người của sự cống hiến.
Trong nhiều thập kỷ, Hiệp hội PGA của Hoa Kỳ đã tổ chức các cuộc hội thảo đặc biệt, dành cho các club pro và thầy giáo chuyên nghiệp đến để học cách dạy và huấn luyện golf từ các bậc thầy dạy golf. Cha tôi luôn mời Harvey đến nói chuyện trong những buổi đó. Vào những thập niên 70 và 80, khi cha tôi là thầy giáo giảng dạy ở các trường dạy golf của Golf Digest, ông thường mời Harvey đến với vai trò là giảng viên khách mời. Ông luôn trích dẫn và học mọi thứ từ Harvey. Cha tôi biết về cuốn sổ tay này từ rất lâu trước khi nó được in và phát hành rộng rãi với tên Cuốn sổ tay màu đỏ của Harvey. Cha tôi cũng đã làm tương tự, chi chú lại trong cuốn sổ tay của riêng mình về những gì không hiệu quả và hiệu quả trong dạy và huấn luyện golf.
Có rất nhiều điều mà Harvey đã dạy cha tôi mà cha tôi đã dạy lại cho tôi, và bây giờ tôi đang dạy lại cho cậu con trai tuổi teen của mình, Davis Love IV, mà mọi người vẫn biết đến với cái tên Dru Love. Cha tôi thường kể về một lần gặp nọ, khi Harvey ghé qua sân tập ở sân Austin Country.
"Em đang làm gì vậy, Davis?", Harvey hỏi.
“Em đang cố gắng đánh bóng rơi trúng gò đất đó bằng gậy sắt 6 ạ”, cha tôi nói.
"Tốt. Bây giờ thầy muốn em đánh một trái khác bằng gậy sắt 5 vào cái gò đó”.
Cha tôi đánh một vài trái.
"Bây giờ là gậy sắt 4".
Và họ đã đánh hết túi bóng.
Khi tôi còn học trung học, cha tôi thường nói với tôi.
"Nào, đánh một trái driver 300 yard cho cha coi”.
Sau khi tôi phát bóng xong, ông nói tiếp.
"Bây giờ là 250 yard".
Tôi đánh xong.
“Ok, 200 yard”.
Tiếp tục một cú đánh khác.
"Sao, bây giờ là 150?".
Bây giờ, tôi cũng làm vậy với Dru, ngoại trừ việc yêu cầu cậu ấy bắt đầu phát bóng ở khoảng cách 325 yard. Những gì Harvey muốn dạy cha tôi, cha tôi muốn dạy lại cho tôi và đương nhiên tôi cũng muốn dạy cho Dru. Chúng tôi muốn một golfer thực sự cảm nhận được đầu gậy khi swing, làm chủ được cú swing của mình.
Tôi không phải là một thầy giáo dạy golf giỏi. Tôi có thể chỉ cho bạn biết bạn sai những gì, nhưng tôi không thể chỉ được cho bạn cách sửa chữa. Anh trai tôi, Mark, người dạy Dru và nhiều người khác, là một thầy giáo giỏi. Anh ấy là một thầy giáo dạy học trò theo điểm mạnh riêng của từng người. Một phần quan trọng của khả năng làm thầy, đó là nhận ra điều cần thiết cho học viên và đặc trưng riêng của họ. Harvey đã dạy Ben Crenshaw và Tom Kite, và cả hai đều vô địch trong các giải đấu lớn nhưng với phong cách và phương pháp hoàn toàn khác nhau. Mỗi người có một tính cách và thể chất khác nhau. Cái gì hiệu quả với người này có thể sẽ không hiệu quả với người kia. Harvey dạy cho mỗi người những thứ họ cần cho riêng mình. Ông ấy đã đánh giá được đúng họ. Harvey không biết khái niệm về tâm lý học thể thao, nhưng ông ấy thực sự là nhà tâm lý học thể thao giỏi nhất. Ông ấy có thể thấu hiểu được học trò và có thể dạy cho bất kỳ ai, bất kỳ độ tuổi nào, từ một người mới bắt đầu tập đến golfer xuất sắc nhất thế giới. Quan tâm đến học trò là cốt lõi trong quá trình giảng dạy và con người của ông.
Tinsley Penick kế nhiệm cha mình với vị trí head pro tại sân Austin Country. Tinsley đã kể lại câu chuyện về lời khuyên mà cha anh ấy đã dành cho cha tôi để làm sao trở thành một người thầy hiệu quả. Đầu sự nghiệp của mình, ngay sau khi kết thúc việc tham gia quân đội trong Chiến tranh Triều Tiên, cha tôi làm trợ lý cho Wes Ellis, một người Texas và là một golfer club pro huyền thoại tại Mountain Ridge Country Club ở New Jersey. Harvey đề nghị cha tôi đi học khiêu vũ. Ông ấy không bao giờ nói tại sao. Cha tôi đã làm như Harvey đề nghị. Có thể nó có liên quan gì đó đến việc cải thiện sự thăng bằng chăng! – cha tôi cũng không biết. Sau đó, cha tôi mới hiểu ra: Harvey muốn ông ấy biết được cảm nhận và phản ứng của một người đi học khi tiếp nhận cho đến cuối một bài học và khi thử một điều gì đó mới mẻ.
Khi cha tôi chơi cho Harvey tại Texas, Tinsley đang học cấp 2. Cha tôi thường chở anh ấy từ sân golf về nhà. Sau này anh ấy kể lại, cha tôi thỉnh thoảng gọi điện thoại cho cha anh ấy từ Hàn Quốc, để nhờ hướng dẫn về cách thi công một sân golf nhỏ được xây dựng trong căn cứ quân đội ở đó. Tinsley nói rằng cha tôi đã hoàn toàn lĩnh hội được hết di sản về kiến thức dạy và huấn luyện golf của cha mình. Cả hai đều dạy chơi golf - mặc dù đây là cụm từ mà họ sẽ không bao giờ sử dụng một cách chính thống. Đối với họ, dạy học không phải nghề nghiệp để làm giàu. Đó là sự lựa chọn, là một cách sống. Golf không làm cho họ giàu có, không phải về mặt vật chất. Theo một giai thoại được kể lại, khi Harvey được thông báo về việc cắt giảm số tiền tạm ứng cho Cuốn sổ tay màu đỏ là 50.000 đô la, ông đã nói: “Tôi còn không biết liệu mình có thể kiếm được chừng đó tiền hay không nữa”. Sau đó, cuốn sách đã bán được hai triệu bản. (Tôi không thể cho bạn biết tôi đã mua và tặng bao nhiêu cuốn sách này.) Là một ông già, lại kiếm được một đống tiền lớn. Ồ, ông ấy sẽ trở nên hoang phí cho mà xem. Nhưng rồi… Harvey đã mua cho vợ mình, Helen, chỉ một vài tấm ga trải giường mới!
Trong cuộc đời mình, tôi có thể bỏ golf và sau đó quay lại chơi, nhưng cha tôi thì không thể và tôi không nghĩ Harvey cũng có thể làm được. Mỗi ngày, khi tôi chơi hay luyện tập, tôi đều nghĩ đến Harvey. Ông ấy đã dạy tôi cách cầm gậy mà tôi đã sử dụng trong toàn bộ sự nghiệp chuyên nghiệp của mình. Tôi đã gặp riêng Harvey chỉ một vài lần, nhưng tôi cảm thấy như tôi thực sự biết ông ấy, và cuốn sách bạn đang cầm trên tay là một phần lý do tại sao.
Những lần gặp mặt trực tiếp của tôi với ông ấy đều rất đáng nhớ, đặc biệt là khi tôi đến gặp ông ấy vào năm 1986, năm đầu tiên tôi bắt đầu chơi tour. Khi cảm giác cầm gậy của tôi không ổn. Cha tôi cảm thấy tôi nên gặp Harvey, một mình. Tôi nhớ ông ấy đã nói, “Cha không thể hiểu được điều này. Con nên gặp Ông Penick.” Đối với những huấn luyện viên golf lâu năm, chơi golf luôn bắt đầu bằng cách cầm gậy. Mọi thứ đều “chảy” ra từ cán gậy.
Chúng tôi gặp nhau vào cuối một ngày thứ Hai trong mùa giải đầu tiên của tôi. Sân Austin Country đã đóng cửa, nhưng Harvey vẫn có thể sử dụng sân tập riêng của ông. Lúc này, Harvey đã 81 tuổi, và bạn có thể nhìn thấy ngọn gió Texas và hàng ngàn bài học trên khuôn mặt phong trần của ông. Nhưng đôi mắt của ông thì còn trẻ và giọng nói cũng vậy. Ông rất nhạy bén. Ông không nói nhiều và liên tục như một số thầy khác. Ông bắt tôi đánh một số trái, và tôi có thể chắc chắn rằng ông thực sự im lặng để xem xét và suy nghĩ. Ông ấy nhìn vào cú swing của tôi, cách cầm gậy cũng như động tác chân của tôi. Ông ấy xem xét mọi thứ. Cuối cùng, ông nói, “Davis, thầy muốn em điều chỉnh lại vị trí ngón cái tay trái, hãy kẹp nó sát các ngón tay của em hơn. Kẹp làm sao chỉ đủ để em có thể cảm nhận được nhưng thầy không thể thấy sự thay đổi". Tôi nhớ ánh mắt của ông khi ông nói điều đó với tôi. Khi ấy, hai mắt ông sáng lên đầy say mê.
Ông không nói tại sao ông muốn tôi thay đổi, cũng không nói với cha tôi lý do tại sao nên học lớp khiêu vũ. Ông muốn bạn tự trả lời câu hỏi tại sao. Tôi đã thay đổi cách cầm gậy một chút, nó có cảm giác mới nhưng không lạ. Sự điều chỉnh của Harvey đã khắc phục tất cả các vấn đề liên quan đến cách cầm gậy mà cha tôi từng gặp. Chỉ trong một giờ học đơn giản và tôi đã thay đổi ngay tại đó. Harvey nhìn tôi thực hiện thêm một vài cú swing nữa và nói, "Đi ăn trưa thôi". Năm sau đó, tôi đã giành chức vô địch trong giải đấu chuyên nghiệp đầu tiên của mình.
Hai cuốn sách thể thao bán chạy nhất mọi thời đại đều là sách chơi golf: cuốn này và cuốn A Good Walk Spoiled của John Feinstein. Tôi đã góp ý với John về cuốn sách golf đầu tiên của anh ấy và anh ấy đã viết trong sách vài thứ về cha tôi và cuốn sổ tay chứa đầy những ghi chú chơi golf của ông. Sau khi cuốn sách của John ra mắt, Jeff Neuman, một biên tập viên của Simon & Schuster, và tôi đã nói về việc soạn thảo lại các ghi chú của cha tôi và sử dụng chúng làm cơ sở cho cuốn sách mà tôi sẽ viết về cách tôi học chơi golf từ cha tôi. Tôi đã bị hấp dẫn bởi ý tưởng này ngay từ đầu. Nhưng thực sự lý do tôi nói đồng ý là vì Jeff là người đã biên tập cho Harvey.
Cuốn sách của tôi, Every Shot I Take, lấy rất nhiều cảm hứng từ Cuốn sổ tay màu đỏ của Harvey này. Cuốn sách đã giúp các con tôi và những người khác biết về cha tôi, ông ấy đã mất trong một vụ tai nạn máy bay năm 1988. Khi tôi thu thập tư liệu về cha tôi để đưa vào cuốn sách, tôi đã xem qua rất nhiều thiệp chia buồn. Trong đó có một tấm thiệp chia buồn của Harvey. Ông viết theo kiểu chữ bay rất đẹp và rõ ràng. Ông kết thúc thiệp chia buồn của mình bằng câu: “Anh ấy có thể sẽ dạy golf trên thiên đàng”.
Harvey qua đời vào ngày Chủ nhật trước giải Masters vào tháng 4 năm 1995, ở tuổi 90. Vào ngày Chủ nhật đó, tôi đã vô địch một giải PGA Tour ở New Orleans, và chức vô địch đó đã đưa tôi vào tham gia giải The Masters. Lúc đó, Harvey đang ở nhà. Ai đó báo với ông ấy rằng tôi đã vô địch, ông ấy chắp hai tay lại và vỗ tay một cái. Tối hôm đó, ông ấy mất. Bud Shrake, cựu nhà văn của Sports Illustrated, người đã giúp Harvey viết tất cả bốn cuốn sách của mình, đã gửi bài điếu văn. Sau đám , Bud nói chuyện với một số người bạn về giải Masters trong tuần đó. Bud dự đoán rằng một trong số hai học trò nổi tiếng nhất của Harvey là Tom Kite và Ben Crenshaw, sẽ không qua được lát cắt hoặc một trong hai người sẽ vô địch. Tom đã không qua được lát cắt. Ben lúc này 43 tuổi, đã vô địch The Masters chỉ vài ngày sau khi chôn cất người thầy của mình. Tôi chỉ thua Ben 1 gậy.
Jeff Neuman, biên tập viên của cuốn Cuốn sổ tay màu đỏ, muốn tạo ra một điểm hấp dẫn về cuốn sách. Nó sẽ được xuất bản không phải ở dạng một cuốn sách mới với những ý tưởng mới, mà là một cuốn sách kinh điển về golf, và cũng ngạc nhiên là ý tưởng đó không được thực hiện. Không có hình ảnh nào trong cuốn sách. Chỉ có một bức vẽ hình ô van vẽ một golfer đang putt và 1 caddie trên trang bìa trước. Mặt sau là một bức ảnh của tác giả, Harvey lúc 70 tuổi. Vầng trán của ông ấy có nếp nhăn trông già dặn và sáng suốt. Ông mặc một cái áo sơ mi với họa tiết hình vuông lồng trong hình vuông kỳ lạ. Bạn phải là một người có tư duy độc đáo mới bị hấp dẫn bởi chiếc áo sơ mi như vậy, và Harvey đã như vậy.
Lần cuối cùng tôi gặp Harvey là vài năm sau khi cha tôi qua đời. Ed Turley, bạn thân và đồng đội cũ của cha tôi, đã đến thăm gia đình chúng tôi, ở St. Simons, trên bờ biển G Mẹ tôi, Penta, nói với Ed rằng bà đã nhận được tiền bản quyền từ cuốn sách của cha tôi, How to Feel a Real Golf Swing, cuốn sách mà ông đã viết cùng Bob Toski. Mẹ tôi băn khoăn không biết phải làm gì với số tiền đó. Ed gợi ý rằng mẹ tôi có thể sử dụng để lập ra quỹ học bổng đặt tên cha tôi tại Đại học Texas, và mẹ tôi đã làm vậy. Ed và tôi đã đến thăm Harvey để trực tiếp nói với ông ấy về điều đó. Justin Leonard, người sau này đã Vô địch giải Nghiệp dư Quốc gia (National Amateur) và Giải Open Championship (cha tôi và Harvey gọi là U.S. Amateur và giải British Open), là người đầu tiên nhận được học bổng.
Ba từ nổi tiếng nhất trong cuốn Cuốn sổ tay màu đỏ là tiêu đề của mục thứ 16: Take dead aim. Nếu bạn thực sự có thể hiểu và bản thân luôn cam kết thực hiện tư tưởng đó, bạn sẽ trở thành một người chơi golf giỏi hơn. Năm 1997, khi tôi vô địch giải PGA Championship, take dead aim luôn luôn là câu thần chú của tôi. Thực sự là vậy. Vào ngày Chủ nhật của giải PGA năm 1997, tôi đánh cùng flight với Justin Leonard. Tôi còn nhớ như in hình ảnh chúng tôi đã cùng nhau đi dọc theo fairway thứ 18, sương mù lúc này đã tan hết, không khí thật mát mẻ và mặt trời đang lên.
Hai năm sau, năm 1999, Ben Crenshaw là đội trưởng Ryder Cup. Justin và tôi cũng là thành viên của đội. Chúng tôi thi đấu tại sân Country club ở Boston. Đội châu Âu đã dẫn trước 4 điểm sau hai ngày thi đấu (giải ba ngày). Vào tối thứ Bảy trước ngày chung kết, các golfer với vợ của họ cùng với Ben và những người khác đã họp mặt ở trong phòng của đội chúng tôi tại khách sạn. Tôi đã đợi cả tuần để Ben nói điều gì đó về những gì anh ấy đã học được từ Harvey, nhưng anh ấy không nói gì. Không một từ nào. Ben chỉ đi quanh phòng và hỏi mọi người về những suy nghĩ hay sự mong chờ của họ về giải Ryder Cup vào ngày mai.
Vợ tôi, Robin, là người cuối cùng nói. Cô ấy yêu cầu mọi người ghi nhớ lời của Harvey: Hãy “take dead aim”. Chúng tôi đã làm được và chúng tôi đã chiến thắng trong giải Ryder Cup đó, một cuộc lội ngược dòng ngoạn trong lịch sử Ryder Cup. Justin Leonard — người biết Harvey, anh ấy được nhận học bổng Davis Love Jr. tại Texas, và đang chơi cho một trong các học trò của Harvey. Justin đã thực hiện một cú putt nổi tiếng trong lịch sử chơi golf vào Chủ nhật đó để giúp chúng tôi giành cúp. Âm thanh khi bóng rơi vào lỗ của cú putt được cả thế giới nghe thấy. Harvey trên thiên đàng chắc hẳn cũng nghe thấy âm thanh đầy sung sướng này.
Danh sách các đội trưởng Ryder Cup có mối quan hệ gần gũi với Ông Penick khiến tôi dựng tóc gáy: Lloyd Mangrum, Byron Nelson, Ben Hogan, Jackie Burke, Dave Marr, Lanny Wadkins, Tom Kite, Ben Crenshaw. Và tôi, đội trưởng của đội năm 2012. Ý tưởng thêm một cái tên nữa vào danh sách đó thôi cũng khiến tôi nổi da gà. Tôi chắc chắn điều này: Tôi có được sự nghiệp chơi golf thành công này vì cha tôi là học trò của Ông Penick.
Sea Island,
Tháng 1 năm 2012
LỜI GIỚI THIỆU
bởi Tom Kite
Tom Kite (09/12/1949) là một trong những golfer chuyên nghiệp hàng đầu của Mỹ. Ông có 37 lần vô địch các giải PGA, là golfer đầu tiên đạt được các mốc kiếm tiền 6 triệu,7 triệu, 8 triệu và 9 triệu usd. Năm 1989 là PGA of America Player of the Year. Năm 1993 Ông được đánh giá là golfer chơi gậy sắt ngắn giỏi nhất từng có. Năm 2004 Ông được vinh danh trong World Golf Hall of Fame.
Dù bạn có nhận ra hay không thì bạn cũng sắp đọc một trong những cuốn sách hướng dẫn chơi golf quan trọng nhất từng được viết, nếu không muốn nói là quan trọng nhất của sự quan trọng. Bạn sẽ thích thú với những bài học trong cuốn sách và chắc chắn sẽ học được điều gì đó để cải thiện khả năng của mình. Nếu bạn chưa từng có cơ hội học trực tiếp từ Harvey Penick, những điều này có thể khiến bạn ngạc nhiên, nhưng thực sự là vậy.
Có một hiệu ứng có thể gọi là “Coi học trò như con của Penick”, Harvey luôn quan tâm đến các học trò của mình cho dù qua nhiều thập kỷ. Không ai không thích ở gần Harvey. Ông ấy thoải mái như một chiếc quần jean cũ, khiêm tốn như một đứa trẻ, và vẫn là một trong những người đàn ông thông minh nhất mà tôi từng hân hạnh được gặp. Không, không phải sách thông minh, mà là con người thông minh. Ông ấy thực sự biết, hiểu và yêu mọi người. Và mọi người thực sự thích ở cạnh ông ấy. Kỷ niệm yêu thích của tôi là vào những ngày mưa mùa đông khi không có ai trên sân, tất cả chúng tôi quây quần ấm cúng và nói chuyện vui vẻ bên Harvey.
Harvey thường nói rằng một trong những điều đã giúp ông trở thành một giáo viên giỏi hơn có lẽ là do ông đã thấy các học trò đánh bóng nhiều hơn bất kỳ ai khác. Có rất nhiều giáo viên đã dành không biết bao nhiêu thời gian trên sân tập với học trò nhưng thực sự không hiệu quả so với công sức bỏ ra. Học trò của Harvey luôn tiến bộ và đồng thời kiến thức và khả năng dạy dỗ của Harvey cũng nâng lên. Ngay cả ở giai đoạn này trong sự nghiệp của mình, ông ấy nói rằng ông ấy luôn học được điều gì đó mới về golf mỗi ngày. Ngược lại, với những giáo-viên-dạy-golf-một-phương-pháp – những người luôn nói chỉ có một cách để swing gậy đúng. Harvey điều chỉnh swing cho phù hợp với học viên – với đặc trưng riêng của họ. Còn lý do nào khác để lý giải về số lượng cực lớn những golfer vĩ đại đã từng được Harvey đào tạo ra, trong khi hầu hết mọi thầy giáo đều chỉ hy vọng đào tạo được một học trò như vậy trong cuộc đời. Có quá nhiều golfer chuyên nghiệp chơi tour đã đến Austin Country để kiểm tra swing đến nỗi phải từ chối bớt. Nhưng Mickey Wright, Betsy Rawls, Sandra Palmer, Judy Kimball, K Whitworth, Terry Dill và Don và Rik Massengale có lẽ đã đến học Harvey nhiều hơn cả. Bob Toski từng nhận xét rằng chỉ có Harvey Penick mới có thể đào tạo hai golfer có tính cách và khả năng thể thao khác nhau hoàn toàn như Ben Crenshaw và tôi, mà cả hai đều đạt được tới đỉnh cao của golf.
Nhưng ông ấy không chỉ dạy cho golfer chuyên nghiệp. Harvey vẫn nổi da gà khi thấy một học viên mới tập đánh được một trái bóng đẹp bay vút vào không trung, hay dạy một golfer hdc 21 thoát ra khỏi bẫy cát. Trong nhiều năm, số lượng golfer single ở Câu lạc bộ Austin Country nhiều hơn bất kỳ câu lạc bộ nào khác trong nước, bởi vì nếu học viên/thành viên có thời gian, anh ấy hoặc cô ấy gần như sẽ chơi giỏi hơn và hạ hdc khi có Harvey làm gia sư.
Nhưng đừng nhầm tưởng rằng, Harvey đã dạy chúng tôi cùng một thứ hoặc thậm chí theo cùng một cách. Tôi chưa bao giờ thấy ông ấy đưa ra một bài tập cho cả nhóm. Ông ấy đuổi bất kỳ người nào đứng xem ông dạy bởi vì sợ họ sẽ nghe thấy điều gì đó không áp dụng được cho họ. Trong hơn 30 năm chơi golf với Ben Crenshaw, tôi chưa bao giờ được phép xem Ben học với Harvey, và ngược lại, anh ấy cũng không được phép xem tôi học. Harvey rất cẩn thận trong việc lựa chọn những gì mình nói đến nỗi tôi thường thấy ông không trả lời câu hỏi cho đến ngày hôm sau vì sợ rằng câu trả lời của ông sẽ bị hiểu sai. Và tôi có thể đảm bảo với bạn rằng mọi câu trả lời của ông ấy đưa ra luôn luôn, phải nhấn mạnh là luôn luôn được thể hiện theo một cách tích cực. Harvey không bao giờ nói “Đừng làm vậy”, mà sẽ nói rằng “Chúng ta có thể thử làm điều này không?”.
Điều mà tất cả chúng ta học được từ Harvey là tình yêu. Tình yêu, hay sự yêu thích một trò chơi sẽ dạy chúng ta hiểu về bản thân nhiều hơn là khi chúng ta cố ý tìm hiểu. Harvey không đối xử phân biệt giữa người mới bắt đầu tập chơi và người chơi golf chuyên nghiệp – một pro với một cú swing mượt mà như nhung. Nếu một người yêu thích trò chơi này thì Harvey sẽ cố gắng làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình để giúp người đó tiến bộ. Và hãy yên tâm rằng khả năng sư phạm và sự ảnh hưởng của ông ấy đối với các học trò của mình là rất lớn. Như Dick Coop, nhà tâm lý học thể thao nổi tiếng đang làm việc tại Đại học Bắc Carolina, đã từng nói, “Harvey dạy bằng những câu chuyện ngụ ngôn”. Tôi tin rằng Harvey cũng phải có một người thầy tốt.
bởi Ben Crenshaw
Ben Crenshaw (11/01/1952)là một trong những golfer chuyên nghiệp hàng đầu của Mỹ. Ông có 30 lần vô địch các giải PGA, trong đó có 2 lần vô địch The Masters. Ông từng được đánh giá là golfer putt giỏi nhất. Ông là đội trưởng của U.S Ryder cup năm 1999. Năm 2002 Ông được vinh danh trong World Golf Hall of Fame.
Một người bạn tốt của tôi ở phía Tây Texas đã đưa ra nhận xét sau một cuộc trò chuyện dài với tôi về Harvey Penick, “Ông ấy dường như là người đàn ông bằng lòng với cuộc sống nhất mà tôi từng biết”. Tôi nghĩ đó là một cách tuyệt vời để mô tả về ông ấy. Một người bạn khác của tôi, một golfer giỏi, chơi cho Đại học Texas, thường nghĩ về Ông Penick và nói rằng triết lý giảng dạy cũng như cách nhìn đơn giản của ông về cuộc sống, đã giúp anh ấy hiểu rất nhiều về những gì có thể làm được và sau cùng là hãy sống một cuộc đời đáng sống.
Golf, dưới bất kỳ hình thức nào, đã cho Harvey sự viên mãn. Thêm nữa, Harvey biết điều gì là công việc của cuộc đời mình khi còn khá sớm. Tôi thường tự hỏi không biết mối quan hệ giữa Harvey và Jack Burke, Sr. thế nào. Burke có lẽ là golfer chuyên nghiệp đầu tiên có ảnh hưởng đáng kể đến sự tiến bộ của môn golf ở Texas vào thời gian đầu (vào những năm 1920). Harvey đã nói với tôi về tần suất xuất hiện nhiều như thế nào của các giáo viên golf tương lai ở nhà Burke. Burke đến từ , và có thể bị ảnh hưởng rất nhiều bởi các golfer Scotland pro nhập cư ở East Seaboard, những người ủng hộ phương pháp giảng dạy theo cách tiếp cận cơ bản và logic. Tôi chắc chắn rằng điều đặc biệt thu hút đối với Harvey là cách tiếp cận giảng dạy của Stewart Maiden, chủ yếu là cách hướng dẫn cậu bé B Jones ở Atlanta. Những lời Maiden nói với học viên của mình rất đơn giản và trực tiếp, tránh mọi kỹ thuật, đó cũng là một trong những điểm nổi bật của Harvey. Harvey cũng nói với tôi rằng, cuốn sách hay nhất cho tất cả mọi người về hướng dẫn chơi golf là cuốn B Jones on Golf, trong đó viết những điểm nổi trội về chơi golf của bản thân Jone và Maiden với rất nhiều điều là nền tảng cơ bản về golf được diễn đạt bằng kỹ năng sử dụng tiếng Anh tuyệt vời của Jones.
Bất cứ ai dạy golf đều quan tâm đến việc cải thiện khả năng chơi golf cho học trò của mình, nhưng điều khiến một số thầy trở trên vĩ đại không chỉ là kiến thức về golf mà còn là nghệ thuật giao tiếp. Điều này rất ít giáo viên dạy chơi golf có được, nhưng Harvey có. Tôi nghĩ đó là một món quà mà Thượng đế đã tặng cho ông. Tôi biết rằng Harvey đã dành một khoảng thời gian đáng kể trong cuộc đời mình để dạy chơi golf. Đối với ông ấy, việc phải nói gì với một cậu học trò là không phải nghĩ, nhưng vấn đề phải nghĩ nhiều là phải nói như thế nào. Các thông điệp của Harvey luôn được nói với giọng điệu nhẹ nhàng, vì ông ấy luôn biết tâm lý của chúng tôi mong manh như thế nào khi chơi kém. Cách lựa chọn từ ngữ luôn theo hướng gợi ý, trái ngược với ra lệnh.
Ví dụ, ông luôn kiểm tra bàn tay của học trò để xem vết chai. Nếu có vết chai, có thể ông sẽ nói, “Hãy thử cầm gậy lại và đặt hai bàn tay lên cán gậy nhé”. Do đó, hàm ý muốn truyền tải ở đây là không phải “nắm lấy” hoặc “xoắn” hoặc “cuốn” hai tay của chúng ta xung quanh cán gậy. “Đặt” luôn là một từ có giá trị vì nó ngụ ý áp lực cầm gậy nhẹ hơn. Nhờ vậy, việc swing đầu gậy trở nên dễ dàng hơn.
Theo nhiều cách, Harvey khiến tôi nhớ đến Old Tom Morris. Old Tom là một tay golf cừ khôi đến từ St. Andrews, Scotland, một golfer vĩ đại đã 4 lần giành chức vô địch giải British Open. Old Tom không được biết đến với khả năng giảng dạy như Harvey, mà là vì ông đã truyền đạt những triết lý và truyền thống của golf cho những người khác theo cách khơi dậy cảm xúc một cách sâu sắc. Old Tom rất hiểu biết, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, luôn giữ mọi thứ đơn giản và cảm thấy hạnh phúc với những điều bình dị. Anh ấy chỉ cần có nhiều bạn bè xung quanh và có sân golf để trò chuyện và chơi là đã thực sự thỏa mãn. Nhiều lần Old Tom nói “Tôi có Chúa của tôi và Golf của tôi đã phù hộ và giúp tôi trong suốt cả cuộc đời”.
Những người nghiêm túc với golf thực sự thích thú khi đọc về cuộc đời của Harvey Penick. Những kiến thức ở nhiều khía cạnh khác nhau của golf có thể dễ dàng hiểu được vì chúng được truyền đạt theo một phong cách đơn giản, phổ thông. Nhưng những người như chúng tôi, những người may mắn được ở bên cạnh ông ấy một thời gian, đã thực sự cảm động trước một người đàn ông lịch sự và hào phóng, với một lòng tốt đặc biệt mà tôi chưa từng thấy ở bất kỳ người đàn ông nào khác. Tôi chưa bao giờ nghe thấy ông ấy đứng từ xa và nói-với với bất kỳ ai. Ông ấy thực sự cũng là một người đàn ông đầy lòng trắc ẩn. Với tất cả những đặc điểm đáng ngưỡng mộ đó, chúng ta có thể nói đơn giản rằng Harvey Penick đại diện cho những gì tốt nhất mà cuộc sống và golf đã mang lại.
Nói với: Đứng từ xa nói chuyện với người khác do có vật cản hoặc làm biếng bước đến gần nhau. Thường là phải nói lớn tiếng hai bên mới nghe được, nên ồn ào mất lịch sự và làm phiền người khác.
Bởi Betsy Rawls
Betsy Rawls (04/05/1928) là một trong những golfer nữ chuyên nghiệp hàng đầu của Mỹ với rất nhiều danh hiệu. Bà 55 lần vô địch LPGA Tour. Năm 1987 Bà được vinh danh trong World Golf Hall of Fame.
Harvey Penick là giáo viên chơi golf duy nhất dạy tôi trong 30 năm, cho đến khi tôi nghỉ thi đấu vào năm 1975. Đối với tôi, Harvey đã “biên dịch” những kiến thức và kinh nghiệm về golf mà ông đã từng tích lũy được thành những nguyên tắc giá trị và đúng không thể chối cãi được. Ông đã diễn đạt những nguyên tắc đó bằng những từ ngữ đơn giản, chân thực, không màu mè và thường hài hước.
Ông ấy luôn là nơi ẩn náu của tôi khi gặp những phức tạp và tổn thương tinh thần trong các giải đấu. Trở lại và gặp Harvey là để được làm mới, “sạc” lại tinh thần và năng lượng để sẵn sàng đương đầu với những điều ở phía trước.
Ông ấy luôn nhắc nhở tôi kiểm tra và thực hiện tốt các yếu tố cơ bản của một cú swing tốt.
Sức mạnh về tính cách, đạo đức, sự cống hiến và trí tuệ tuyệt vời của Harvey bằng cách nào đó đã khiến tôi trở thành một người mạnh mẽ và khôn ngoan hơn. Có được Harvey như một người thầy, một người cố vấn và một người bạn đã là một trong những phước lành rất lớn trong cuộc đời tôi.
Bởi Mickey Wright
Mickey Wright (14/02/1935) là một trong những golfer nữ chuyên nghiệp hàng đầu của Mỹ với rất nhiều danh hiệu. Bà 82 lần vô địch LPGA Tour chỉ đứng sau (88 lần). Ben Hogan từng nói, Mickey Wright là golfer có cú swing đẹp nhất mà ông từng thấy. Năm 1976 Bà được vinh danh trong World Golf Hall of Fame.
Tôi rất vui khi có được một khoảng thời gian tập luyện trên sân tập của sân Austin Country với Harvey Penick, không chỉ để ông ấy kiểm tra cú swing của tôi mà còn để tôi xem và lắng nghe ông ấy.
Tôi luôn bị ấn tượng bởi sự đơn giản trong cách dạy của ông. Ông nhấn mạnh rằng, cách cầm gậy tốt là yếu tố quyết định chính của cú đánh và cố gắng truyền cho học trò của mình cảm giác khi đánh bóng tốt thông qua các thiết bị khác nhau mà ông cho họ swing, chẳng hạn như scythe (lưỡi hái cắt cỏ) hoặc thiết bị là một dây xích một đầu gắn một quả bóng sắt một đầu hàn thanh sắt tròn gắn grip để cầm.
Với những học viên khó, ông ấy hướng dẫn phát triển họ theo hướng riêng và không cố gắng để đưa họ vào khuôn. Ông phát triển các điểm mạnh của học viên một cách phù hợp và giúp họ rèn luyện kỹ năng chơi short game thật tốt. Những học trò xuất sắc của ông, như Ben Crenshaw, Tom Kite và K Whitworth, chắc chắn là xuất sắc nhất trong lĩnh vực này trên thế giới.
bởi K Whitworth
K Whitworth (27/12/1939) là một trong những golfer nữ chuyên nghiệp hàng đầu của Mỹ với rất nhiều danh hiệu. Bà 88 lần vô địch LPGA Tour. Năm 1982 Bà được vinh danh trong World Golf Hall of Fame.
Harvey Penick không chỉ là một thầy giáo chuyên nghiệp giỏi mà còn là một con người độc đáo. Ông ấy chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề tiền bạc hoặc sự nổi tiếng.
Ông ấy nói với tôi, phần thưởng lớn nhất đối với ông ấy là đã giúp được ai đó chơi tốt hơn trước đây. Phong thái của ông ấy, sự trung thực và chính trực của ông ấy trong cách ông ấy sống hằng ngày có lẽ đã ảnh hưởng rất nhiều đến tôi khi ông ấy dạy tôi. Cố gắng sống theo các tiêu chuẩn của ông ấy là một trải nghiệm tuyệt vời và sẽ còn hơn thế nữa vì hiện tại tôi đang cố gắng trở thành một giáo viên chuyên nghiệp.
Harvey đã giúp được nhiều cuộc đời trong những năm qua, và với cuốn sách này và thông qua những người có vinh dự được học và được biết ông, ông sẽ tiếp tục giúp đỡ thêm nhiều cuộc đời nữa. Thật là một ý nghĩ hay.
bởi Byron Nelson
Byron Nelson (04/02/1912-26/12/2006) là một trong những golfe chuyên nghiệp nổi tiếng của Mỹ với rất nhiều danh hiệu. Ông 52 lần vô địch các giải PGA Tour, trong đó 2 lần vô địch The Masters, 2 lần vô địch PGA Championship, một lần vô địch U.S Open. Năm 1974 Ông được vinh danh trong World Golf Hall of Fame.
Harvey Penick là một trong những người thầy vĩ đại trong lịch sử môn golf. Anh ấy đã giúp đỡ rất nhiều người, bao gồm cả tôi và hàng trăm sinh viên mà tôi đã gửi anh ấy dạy.
Harvey là một quý ông tốt bụng đã trở thành bạn của hầu hết các học trò của mình.
Tôi luôn coi anh ấy là người bạn tốt của mình.
CUỐN SỔ TAY NHỎ MÀU ĐỎ CỦA TÔI – MY LITTLE RED BOOK.
Một pro lớn tuổi nói với tôi rằng, sự sáng tạo không chỉ là đưa ra những gì chưa từng được biết trước đây mà điều đó còn phải đúng với thực tế.
Hơn 60 năm trước, tôi bắt đầu viết lại các ghi chú vào cuốn sổ tay nhỏ màu đỏ của mình và thường xuyên đọc lại. Cho đến gần đây, tôi chưa bao giờ cho ai đọc cuốn sổ tay này ngoại trừ con trai tôi, Tinsley. Tất nhiên, vợ tôi, Helen, có thể đã đọc nó, nhưng cả đời sống với một caddie như tôi, Helen cũng đã biết được tất cả mọi điều về golf mà cô ấy muốn biết.
Ý định của tôi là chuyển cuốn sổ tay này cho Tinsley, cậu ấy đang là head pro tại Austin Country Club. Năm 1973, Tinsley được bổ nhiệm vào vị trí đó, khi tôi về hưu với danh hiệu head pro danh dự sau khi giữ vị trí này trong suốt 50 năm.
Kiến thức trong cuốn sổ tay nhỏ này như một tài liệu tham khảo, giúp cho Tinsley dễ dàng hơn trong việc giảng dạy khi không có tôi bên cạnh.
Bản thân Tinsley là một thầy giáo tuyệt vời và cậu ấy đã bổ sung thêm những hiểu biết sâu sắc vào cuốn sách này trong những năm qua. Nhưng chỉ có một bản sao của cuốn sổ tay này và tôi đã viết vào đó. Tôi đã cất nó trong cặp của mình.
Hầu hết các hội viên trong câu lạc bộ của tôi và những người chơi khác đến nhờ tôi giúp đỡ đều nghe về cuốn sổ tay của tôi, và biết nó ghi chép toàn bộ những điều quan trọng mà tôi đã nghiên cứu, tích lũy được về golf trong suốt cả cuộc đời.
Nhiều người đã hỏi mượn để đọc. Nhưng tôi đã không cho T Kite, Ben Crenshaw, Betsy Rawls, K Whitworth, Betty Jameson, Sandra Palmer hay bất kỳ ai trong số những người khác xem, bất kể tôi yêu quý họ đến mức nào.
Điều khiến cuốn sổ tay của tôi trở nên đặc biệt không phải là những kiến thức được viết trong đó chưa từng được nói ra trước đây. Mà đó là những kiến thức đúng bất kể thời gian. Cho dù với người mới bắt đầu tập, người chơi trung bình, golfer chuyên nghiệp hay trẻ em, bất cứ điều gì tôi viết ra trong cuốn sổ tay đều đã được thử nghiệm và thử nghiệm thành công.
Vào một buổi sáng mùa xuân năm ngoái, trong một lần đi kiểm tra sân Austin Country, tôi ngồi nghỉ trên xe điện dưới một tán cây. Tôi đi cùng với y tá của tôi, Penny, một phụ nữ trẻ kiên nhẫn, chở tôi từ nhà đến sân vào những ngày tôi cảm thấy đủ khỏe để đi kiểm tra một vòng trên sân. Mỗi lần tôi đi kiểm tra chỉ khoảng một đến hai giờ và không quá ba hoặc bốn lần một tuần, vì tôi không muốn làm phiền đến các hội viên sân golf. Về việc giảng dạy ở câu lạc bộ của chúng tôi, tôi không muốn cắt giảm thời gian dạy của các giáo viên cũng như không muốn tham gia vào việc dạy vì có thể dành mất học trò của họ. Từ chỗ tôi đang ngồi có thể thấy Jackson Bradley đang dạy phía sân tập, có những lúc tôi đã nghĩ đến việc nói chuyện với cậu ấy, nhưng tôi đã không làm điều đó.
Lúc đó, T Kite, golfer kiếm được nhiều tiền nhất trong lĩnh vực golf, bước đến xe golf của tôi và hỏi tôi có xem swing cho anh ấy được không. T hỏi một cách gần như ngượng ngùng, như thể sợ làm phiền tôi khi tôi không khỏe. Nhưng thực sự lời nhờ của anh ấy làm cho trái tim tôi rộn ràng lên vì sung sướng.
Nhiều đêm, tôi nhìn chăm chăm lên trần nhà, nghĩ về cú swing của T khi tôi thấy cậu ấy chơi trong các giải đấu trên truyền hình, và cầu nguyện rằng cậu ấy sẽ đến gặp tôi. Nếu T muốn, tôi sẽ phá bỏ quy tắc của mình là không bao giờ đến câu lạc bộ vào cuối tuần. Tôi sẽ nhờ Penny chở tôi đến green tập để gặp T vào sáng thứ Bảy và Chủ nhật, cũng như vào thứ Năm và thứ Sáu. Tôi biết điều đó khiến Penny bực mình vì tôi thà xem T putt hơn là ăn bữa trưa mà cô ấy đang muốn tôi phải ăn.
Một hôm, khi tôi đang ngồi trong bóng râm, trên xe điện của mình để tận hưởng làn gió mùa xuân nhẹ nhàng, ngắm nhìn cây cối xanh tươi và làn nước trong xanh của hồ Austin lấp lánh bên dưới, một nơi thật đẹp và yên bình, thì Cindy Figg-Currier, một golfer chuyên nghiệp trẻ dừng lại chào, hỏi thăm sức khỏe và cuối cùng cố gắng hỏi tôi liệu có thể xem giúp cho cô ấy cú putt không.
Chắc chắn là tôi sẽ giúp. Giống như khi tôi giúp một ngôi sao nổi tiếng như T, tôi cũng nhận được rất nhiều niềm vui khi giúp đỡ một golfer chuyên nghiệp đang lên như Cindy.
Don Massengale khi tham gia giải Senior Tour, đã gọi điện đến nhà tôi vào đêm trước giải để học một bài học về cú putt dài. Tôi không thể nghe rõ qua điện thoại và Helen đã phải làm phiên dịch. Cô ấy phải nói như hét vào điện thoại nhiều lần khi tôi cố gắng giải thích cho Don hiểu rõ về cách cầm gậy.
Trước đó, một học trò của tôi, Ben Crenshaw, nhà vô địch The Masters, người đã lớn lên cùng T Kite trong nhóm các cậu bé mà tôi đã dạy ở sân Austin Country cũ bên kia thị trấn, ghé thăm nhà chúng tôi cùng với vợ và con gái của cậu ấy. Ben là một trong những golfer vĩ đại nhất mọi thời đại, cậu ấy có khả năng thiên bẩm về golf. Khi còn là một cậu bé, tôi đã không để cậu ấy luyện tập quá nhiều vì sợ rằng cậu ấy có thể làm một vài thứ sai đi. Hiện tại, Ben có sân tập riêng, do Ben và cộng sự của cậu ấy thiết kế tại sân Barton Creek Country, cách chúng tôi 10 phút lái xe. Tôi vô cùng hài lòng và rất vui khi Ben ghé qua nhà chúng tôi hoặc khi cậu ấy gọi điện cho tôi từ một giải đấu nào đó.
Ben vừa đi chưa được bao lâu thì chuông cửa reo, xuất hiện ở cửa là một trong những hội viên ở câu lạc bộ của chúng tôi, Gil Kuykendall, cậu ấy giới thiệu và đưa Tướng không quân Robin Olds vào phòng khách, sau đó hỏi liệu tôi có thể ngồi trên xe lăn và dạy ngay tại chỗ cho anh ấy được không. Vì họ chuẩn bị tham gia một giải đấu, và vị tướng chỉ mới chơi golf được một vài lần. Tôi có thể dạy anh ta không? Trong phòng khách? Trong nửa giờ?
General Olds là một người vui tính và tốt bụng. Anh ấy từng là một ngôi sao bóng đá ở West Point. Anh ấy có ngực dày và rất cơ bắp, như B Jones nói, có thể bẻ cong một thanh xà ngang nhưng không sử dụng được trong việc swing gậy golf.
Tôi dạy cho anh ấy cách cầm gậy strong và dạy anh ấy một cú swing rất ngắn. Chỉ backswing với hai tay đến ngang thắt lưng, sau đó downswing và kết thúc swing với hai tay cũng cao ngang thắt lưng. Anh ấy có cơ bắp quá to để thực hiện một cú full swing, nhưng đủ khỏe để đánh được bóng tương đối xa chỉ với một cú swing ngắn. Anh ấy sẽ không đánh được dưới 100 gậy trong giải đấu nhưng sẽ chơi được một trận golf tròn trịa.
Strong: Trong cách cầm gậy có khái niệm strong, weak và neutral. Cơ bản như sau. Neutral là tư thế mà hai bàn tay khi xòe ra tạo thành một mặt phẳng vuông góc với mặt đất. Nếu xoay bàn tay theo chiều kim đồng hồ thì thành strong, càng xoay nhiều thì càng strong. Nếu xoay bàn tay ngược chiều kim đồng hồ thì thành weak, càng xoay nhiều thì càng weak.
Khi Gil Kuykendall và vị tướng rời đi, Helen và Penny càu nhàu tôi. Họ nói rằng tôi đang tự làm mình kiệt sức. Chúng tôi thống nhất là giảm tiếp khách vậy mà trước khi Ben ghé qua, tôi đã tư vấn cho một cô gái trẻ cả tiếng đồng hồ. Cô bé đó đang hy vọng sẽ lọt vào đội golf của Đại học Texas. Càng về cuối ngày, tôi càng mệt hơn. Nhưng hiện tại thì tâm trí tôi đang phấn khích. Trái tim tôi đang hồi hộp. Vì tôi đã được dạy. Không điều gì mang lại cho tôi niềm vui to lớn hơn việc giảng dạy. Tôi nhận được rất nhiều niềm vui từ việc dỗ dành một cậu bé mới bắt đầu tập, hay khuyến khích một phụ nữ đến từ Paris có thể đánh được để cô ấy trở lại Pháp và chơi golf với chồng, cho đến việc hướng dẫn và theo dõi sự phát triển của golfer giỏi mà tôi đã may mắn được đào tạo.
Khi một trong những học viên khá của tôi đánh được một cú đánh của những golfer hàng đầu, tôi sẽ nói, "Thầy hy vọng điều đó mang lại cho em nhiều niềm vui giống như thầy". Tôi nổi da gà trên cánh tay và sởn gai ốc trên cổ vì niềm vui được giúp đỡ người khác.
Mỗi khi tôi ngộ được điều gì đó về cú swing hoặc tư thế vào bóng hoặc về tâm lý khi luyện tập, thi đấu, và chúng đã được chứng minh là luôn đúng thì tôi sẽ ghi nó vào cuốn sổ tay của mình.
Tôi cũng ghi lại feel của những nhà vô địch mà tôi từng biết, từ Walter Hagen, B Jones, Ben Hogan, Byron Nelson, Sam Snead đến Jack Nicklaus, Arnold Palmer, Tom Kite, Crenshaw, cũng như Rawls, Whitworth, Jameson, Mickey Wright, Sandra Palmer và nhiều người chơi nổi tiếng khác.
Tôi thích dạy bằng hình ảnh, bằng những câu chuyện kể và theo cách nói ẩn dụ để gieo vào tâm trí học viên những hạt giống của việc thực hiện cú đánh. Những điều này tôi cũng đã ghi vào sổ tay – dĩ nhiên là sau khi nó đã được chứng minh là thành công.
Trong suốt thời gian giảng dạy, nhiều nhà văn chuyên nghiệp đã ngỏ ý với tôi về việc viết sách hướng dẫn chơi golf. Nhưng tôi luôn lịch sự từ chối. Tôi chưa bao giờ coi mình là thiên tài hay gì gì khác. Tôi là một học trò khiêm tốn và chỉ là giáo viên dạy golf. Những gì tôi học được không nhằm mục đích quảng bá bản thân với công chúng. Tôi không bao giờ hứng thú với tiền bạc. Những gì tôi học được chỉ là để chia sẻ với học trò của mình, và cuối cùng, những điều tôi đúc kết được tôi muốn nó sẽ thuộc về con trai tôi, Tinsley, và
Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu (đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng).....