Thời kì hội nhập khu vực và quốc tế đang mở ra những triển vọng vô cùng to lớn cho nghệ thuật. Thế kỉ XX được gọi là thế kỉ mà tất cả những ước mơ của Leona đo Vanhxi đã được thực hiện, con người đã dám sống như câu nói nổi tiếng: “Ai đã nhìn thấy những vì sao thì đừng quay lại trái đất” (thực chất là con người dám sống cho ước mơ của mình). Thế kỉ nào của những khát vọng “ Hôm nay tôi nằm dưới đất, nhưng trí tuệ tôi đo cả những thiên hà” (J. Kêple), thế kỉ nào đi qua "Tội ác và trừng phạt” để đến cõi trường sinh, “ Hôm nay tôi nằm dưới đất, nếu trên mồ tôi vẫn mọc lên những hoa cỏ dại có nghĩa rằng tôi đang sống” (trích Kinh thánh khắc trên bia mộ Đôtxtôiépxki); và từ Nghĩa trang Lovôp, quán cà phê Êcút gắn liền với vẻ đẹp văn hoá Ba Lan đến Nghĩa trang Nghệ thuật ở Xanh Pêtecbua nơi yên nghỉ của nhiều danh nhân văn - hoá,... Từ bảo tàng Luvrơ, tháp Epphen,... của thủ đô nước Pháp, đến bảo tàng Êrmitar ở Xanh Pêtecbua cố đô của Cộng hoà Liên bang Nga, từ cầu treo Glin, cầu treo Cổng Vàng ở Hợp chúng quốc Hoa Kì, đến kim tự tháp gạch nung 365 phòng của Mêhicô..., từ Kim tự tháp Khêớp cách ngày nay hơn 4550 năm với chiều cao 146,6m và diện tích đáy 52900m2 đến Vạn lí Trường thành biểu tượng ý chí của ngàn năm văn hiến Trung Hoa, đến Ăngcovát, Ăngcothom – biểu tượng thế giới tâm linh thánh thần của Campuchia văn vật,... đó là những điểm văn hoá, những công trình mà thời gian như bất lực, những vẻ đẹp kì vĩ, mĩ lệ, hoành tráng như trường tồn với hành tinh mái nhà chung của sáu, bảy tỉ con người. Trở về với vườn tượng xứ Huế mộng mơ bên bờ Hương Giang, mỗi công trình nhỏ nhoi vẫn mang hơi thở của mỗi dân tộc ở nơi đất Việt. Nghệ thuật không có biên giới, nghệ thuật là một thế giới linh diệu với bao dự báo tài tình vừa tinh tế vừa kì lạ.