Tags: Ao dịch , Nhà Xuất Bản Hà Nội , Thái Hà
Thám Tử Đã Chết Tập 3
- Tác giả: Nigozyu
- Thể loại: Light Novel
- Availability: In Stock
$19.99
Thám tử đã chết (tên gốc: Tantei wa mou shindeiru) là series light novel trinh thám của tác giả mới Nigozyu, người đã chiến thắng giải thưởng tân binh của MF Bunko J lần thứ 15 dành cho các tác giả Light novel mới triển vọng. Tính tới thời điểm...
Thám tử đã chết (tên gốc: Tantei wa mou shindeiru) là series light novel trinh thám của tác giả mới Nigozyu, người đã chiến thắng giải thưởng tân binh của MF Bunko J lần thứ 15 dành cho các tác giả Light novel mới triển vọng. Tính tới thời điểm hiện tại, Thám tử đã chết đã ra mắt 6 tập tại Nhật Bản với doanh số ấn tượng 850.000 bản được bán ra cùng hàng loạt các phiên bản chuyển thể truyện tranh và mới nhất là TV series anime cũng đang được công chiếu bản quyền tại Việt Nam, thu hút hàng trăm nghìn lượt xem mỗi tập.
Chương mở đầu – chương kết.
Vào một ngày nọ, tôi - Kimizuka Kimihiko, người đã từng có một thời gian làm trợ thủ của Thám tử Bậc thầy, bị bắt cóc cùng với Natsunagi, Saikawa và Charlotte. Chúng tôi được xem lại sự thật về cái chết của Siesta một năm trước. Và rồi, một cô gái với ngoại hình giống hệt Siesta xuất hiện trước đám còn đang sửng sốt chẳng thốt nên lời là chúng tôi, nói rằng trong đoạn phim vừa chiếu ẩn giấu một “lỗi sai”.
“Hình như tôi không giỏi trong việc đoán định cảm xúc của người khác.”, đây chính là sơ sót của một Siesta hoàn hảo.
Cảm giác yếu ớt vì là thám tử bậc thầy mà không thể tìm ra. Trong lúc tìm kiếm “lỗi sai” đó, chúng tôi cũng đồng thời nhận ra được ý nghĩa thực sự của việc kế thừa danh hiệu Thám tử bậc thầy. Vị thám tử đã chết. Sự thật về cái chết của cô ấy cũng đã được tiết lộ. Nhưng vẫn còn là quá sớm để gióng lên hồi kết.
Thông tin tác giả:
Nigozyu
Nhận giải nhất cuộc thi MF Bunko J lần thứ 15 dành cho các tác giả mới.
Sống ở Fukuoka. Thích các nhà hàng phong cách gia đình, Aikatsu và hài kịch.
Tôi mới chuyển nhà, nhưng chưa mua bất kỳ đồ nội thất nào, nên giờ tôi đang bắt chéo chân trên chiếc Chabudai nhỏ và gõ phím. Eo tôi chắc gãy luôn rồi.
Umibouzu
Vỏ quýt ngon thật đấy mọi người nhỉ
Trích đoạn sách:
“Trước hết!”
Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô gái, với một chút ngập ngừng.
“Được rồi, bình tĩnh lại nào ― Nắm tay. Xoay vai. Hơi thở đều nhịp. Nhắm mắt lại, hít sâu rồi thở ra. Máu lưu thông. Mở mắt ra là tầm nhìn mờ mịt đã lại rõ ràng!”
Là câu cửa miệng của Saikawa. Một câu thần chú giúp giảm bớt căng thẳng.
“Xong rồi thì mọi người cùng uống trà chứ nhỉ?”
Thần tượng Saikawa mỉm cười một cách quyến rũ với chúng tôi.
“Thật tình, nên em mới là người trưởng thành nhất đấy.”
“Hì hì, kinh nghiệm của em khác với anh Kimizuka mà. Kinh nghiệm đó.”
“Đừng có nghe câu nhấn giọng ấy. Saikawa, em cũng nên ý thức hơn việc mình là thần tượng đi chứ.”
Cô bé nữ sinh trung học này thật tình… Nhưng, chà, còn tốt hơn là cứ ở mãi trong cái bầu không khí nặng nề mà. Nghĩ vậy rồi tôi nhận ra mình đang kiếm chút thời gian rảnh rỗi trong cái căn phòng quỷ quái này. Đúng thế, chúng tôi bị bắt cóc đến đây.
“Thế thì, thủ phạm ở đâu nhỉ?”
Cảm giác khó chịu xuất hiện, tôi quay người lại.
“Tiệc trà sao? Nghe hay đó. Cho tôi tham gia cùng chứ?”
Khoảnh khắc kế tiếp, tôi nhận ra có thêm một người nữa ngoài bốn chúng tôi.
“Ai?”
Theo phản xạ, tôi vươn tay tới chủ nhân của chiếc bóng… nhưng khi nhận ra, cả cơ thể đã bay trên không. Trần nhà phản chiếu, và rồi…
“Đau!”
Lưng đập mạnh xuống đất. Cơn đau như điện giật chạy dọc cơ thể, tôi vô thức nhắm tịt mắt.
“Lần sau còn cố động vào cơ thể này sẽ là gãy xương toàn thân đấy.”
Thật phi lý. Tôi thốt lên một tiếng phàn nàn khi nhận đòn quật vai, chậm rãi mở mắt… rồi ánh nhìn như đóng đinh vào cảnh tượng trước mặt.
“Cậu là…”
Tôi biết người này.
Mái tóc bạch kim, khuôn mặt đẹp như tượng điêu khắc. Cô ấy đang mặ một bộ đồ hầu gái? Rõ ràng bộ trang phục hơi khác so với những gì tôi nhớ, nhưng ít nhất thì diện mạo không thể nhầm lẫn được. Suốt ba năm trời, cái tên chưa bao giờ rời đi dù chỉ một giây phút.
“… Siesta.”
Người bạn đồng hành ngày ấy, người mà tôi không thể nhận lầm.
Cậu nói hãy mặc đồ hầu gái đi mà
“Nào mọi người. Thích gì thì cứ gọi nhé.”
Cô gái tóc bạch kim trong trang phục hầu gái cất tiếng khi chúng tôi ngồi vào bàn.
Năm người chúng tôi đến quán giải khát để uống trà, cũng như đổi địa điểm. Không có bất kỳ vị khách nào khác trong quán trà rộng. Dường như cả quán đã được bao nguyên. Và đầu sỏ đã dẫn chúng tôi tới đây…
“Không cần ngại đâu, Kimihiko đãi mà.”
Tao nhã nhấp trà.
“Đừng quên là cậu đang khách sáo với tớ đấy – ‘Siesta’.”
Tôi “cà khịa” cô gái ngồi ở vị trí chủ tọa theo thói quen.
Tóc bạch kim sáng chói, đôi mắt xanh nền trời. Dù có nhìn thế nào đi nữa thì đây chính là người bạn đồng hành của tôi.
Nhưng…
“Thực sự giống hệt cô ấy…”
Charl thì thầm khi quan sát dáng vẻ uống trà với câu nói thanh thoát của Siesta.
Đúng vậy, Siesta này không phải là người thật.
Hiển nhiên rồi. Vị thám tử ấy đã chết vào một năm trước.
“Charlotte. Nhắc lại một lần nữa, tôi chỉ là người máy mà thôi.”
Cô ấy đã nói thế trên đường tới đây. Siesta này, là một người máy sinh học, được tạo nên dựa theo một phần của cơ thể, ký ức, năng lực thuộc về Siesta trước.
“… Đúng thật cô không phải là Siesta nhỉ.”
Tôi hỏi lại cái người máy trông không khác gì một con người này thêm lần nữa.
“Vâng. Khác với quý cô Siesta, tôi không xưng ‘bạn’ với cậu.”
“Vậy à. Nếu là người thật thì đã chẳng quật vai mà cho tôi gối đùi rồi.”
“… Tôi đã liên kết với cơ sở dữ liệu, nhưng không tìm được chuyện nào như cậu vừa nói.”
“Đừng có vờ vịt. Nếu thật là dựa trên Siesta thì sẽ không ghét tôi.”
“Chẳng phải vì dựa trên quý cô Siesta nên tôi mới ghét cậu sao?”
“Có thể trả lại nước mắt đã chảy ngày hôm nay cho tôi không?”
Thật là lạ. Không khí nghiêm túc bao trùm mới nãy đã biến mất như không tồn tại.
“Gì đây nhỉ. Cái cảm giác tranh luận yên ổn của đôi vợ chồng trung niên này.”
“Yui. Đừng có so sánh với đôi vợ chồng chứ. Ít nhất thì giống cặp đôi tấu hài kỳ cựu hơn.”
Không biết vì lý do gì, Saikawa và Charl bên kia đều nhìn tôi chằm chằm. Tha dùm đi trời, tôi có làm gì đâu. Thám tử mới xấu mà… À nhưng không phải là lúc nói thế.
“Vì sao lại bắt cóc chúng tôi? Hay đây là chỉ thị từ Siesta lúc còn sống?”
Đúng vậy, Siesta này là kẻ đã bắt cóc chúng tôi và cho chúng tôi xem những thước phim của quá khứ. Căn phòng dùng để giam giữ đó cũng là nơi ẩn náu cô thường sống.
“Vâng, quý cô Siesta đã sắp xếp rất nhiều việc trước khi ngày đó tới. Như việc tìm kiếm các vị, hay là chuẩn bị vật dự phòng là tôi. Tôi được giao nhiệm vụ truyền đạt lại sự thật cho các vị.”
“Nhưng có nhất thiết phải bắt cóc hay không, thế này là bình thường hả?”
“Ngay cả thế thì đó cũng là sự thật tôi phải nói.”
Siesta nói vậy rồi quay sang người vẫn lặng im cho tới lúc này, cất tiếng gọi: “Nagisa.”
Cái tên cuối cùng mà vị thám tử để lại.
Natsunagi cúi gằm mặt bên cạnh tôi, lắng nghe di nguyện của vị thám tử bậc thầy.
“Tôi thay mặt quý cô Siesta chuyển lời đến cô – ‘Cảm ơn cậu.’”
Lời nói đó như một cơn gió thay đổi bầu không khí âm ỉ.
Chắc hẳn cô ấy ở đây vì muốn nói câu đó.
Chúng tôi, cùng Natsunagi tiếp nhận lời ấy.
“Nhờ cô mà di nguyện của quý cô Siesta không tan biến. Nguyện vọng cuối cùng của quý cô Siesta là cô còn sống, được đi học. Nên tôi muốn nói lời cảm tạ.”
Siesta nói câu cảm ơn rồi lặng lẽ cúi đầu. Đôi mắt Natsunagi khẽ động.
“Tôi…”
Đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng lại không nói ra từ nào nữa. Cho dù có lựa chọn từ ngữ chuẩn xác thế nào, cũng không thể bày tỏ được hết tâm tư của Natsunagi. Cô ấy nhìn xuống sàn nhà, có lẽ do nhận thấy trách nhiệm từ quá khứ đè nặng. Lần nữa, bầu không khí lặng im lại phủ đầy.
“Chúng ta nên vừa uống trà vừa nói chuyện nhỉ.”
Siesta khẽ khen bánh táo quán nà ngon. Khi nhận ra thì đúng là bánh táo lẫn trà đã được bày trước mặt chúng tôi rồi.
“… Nhớ thật đấy.”
Natsunagi cắt miếng bánh táo nhỏ, thì thầm. Không phải ngon mà là hoài niệm.
“… Đầu tiên, Siesta.”
Tôi thay mặt mọi người hỏi Siesta về những việc cần phải biết.
“Tại sao cô lại tập hợp chúng tôi lại và nói về quá khứ? Tại sao lại che giấu sự thật cho tới tận bây giờ?”
Một năm. Đã một năm kể từ cái chết của Siesta. Nếu nói ra sự thật là nhiệm vụ của Siesta, tại sao cho lại im hơi lặng tiếng cho tới tận bây giờ?
“Có một số lý do.”
Siesta giơ ngón tay lên, bắt đầu giải thích.
“Đầu tiên, quý cô Siesta đã phải mất một thời gian dài mới có thể áp chế nhân cách Hell xấu xa đang ngủ trong Nagisa và ổn định tình trạng của Nagisa.”
Đó là nội dung cuộc nói chuyện cuối cùng giữa tôi và Siesta vào một năm trước. Có lẽ khá tốn thời gian để phong ấn Hell. Bản thân Natsunagi cũng nói rằng cô ấy mới chỉ bình phục và đi học lại gần đây. Vậy là phải mất một năm ròng để sắp xếp kỹ càng chuyện này.
“Thứ hai, tôi đợi đến khi cảm xúc của bốn người hòa làm một.”
“Chúng tôi?”
“Đúng, đấy là ý nguyện của quý cô Siesta.”
Đúng rồi. Đây chính xác là di ngôn mà Siesta đã nói với Natsunagi – bốn người chúng tôi, tôi, Natsunagi, Saikawa, Charl chính là di sản của cô ấy.
“Nhưng…”
Charl cắt ngang câu chuyện.
“Tại sao lại là bốn người chúng tôi? Lại còn thêm cả Kimizuka…?”
“Này Charl, đừng có nghi ngờ như chuyện tất lẽ dĩ ngẫu thế chứ…”
“Vâng, thì, tôi cũng có lo lắng không biết có nên tính Kimizuka Kimihiko vào hay không.”
“Tại sao chứ? Xếp tôi đầu tiên chứ. Tôi là trợ thủ cơ mà.”
“Cậu Kimizuka, trên thực tế, không có cơ sở nào cho rằng tất cả các dữ liệu sự kiện của ba năm đó là dối trá. Cậu Kimizuka không phải là trợ thủ, đơn thuần chỉ là một kẻ theo đuôi.”
“Saikawa, mắt nhìn của em tốt nhất mà. Nhất định là đã nhìn thấy gì đó trong đoạn băng đúng không?”
Không ổn rồi, không còn căng thẳng nữa là họ bắt đầu “đơ” ra.
“Nhưng…”
Như đọc được suy nghĩ của tôi, Natsunagi nhìn thẳng vào Siesta, lên tiếng.
“Có lẽ, có một lý do quan trọng khác?”
Lý do tại sao Siesta lại tập hợp chúng tôi vào lúc này. Để nói lên sự thật. Natsunagi hỏi lại vị thám tử.
“Seed tự mình hành động và đang trên đường tới đây.”
Siesta híp mắt, nói ra tên của kẻ mà tôi đã quên mất.
Hắn là kiệt tác của SPES và có lẽ là kẻ thù lớn nhất mà chúng tôi cần đánh bại.
“Một năm qua Seed không có bất cứ hành động đáng chú ý nào, nhưng gần đây tình hình đã bắt đầu thay đổi.”
Điển hình là vụ viên đá sapphire của Saikawa vàvụ Tắc Kè Hoa tấn công một con tàu chở khách.
Đã qua một năm, chúng định làm gì vậy?
“Nhiệm vụ của cô, Nagisa, chính là ngăn chặn hắn.”
Siesta đặt chiếc tách lên đĩa và nói.
“Nhiệm vụ của tôi…”
Natsunagi bất giác cúi đầu vì trách nhiệm nặng nề trên vai.
Nếu như là Natsunagi lúc thường thì cô ấy đã tự tin vỗ ngực và chấp nhận trách nhiệm này. Nhưng, hiện tại, khi đã biết được quá khứ của mình…
“Cũng không phải là chuyện cần một mình Natsunagi gánh vác.”
Tôi uống cạn chén trà, đáp lời Siesta.
“Cả tớ, Saikawa, Charl đều có chung mục đích, chính là đánh bại SPES. Natsunagi không cần thiết phải một mình ôm trách nhiệm đó vào người.”
Chính xác thì Natsunagi là người thừa kế ý chí của thám tử bậc thầy. Tuy nhiên, cả tôi, Saikawa lẫn Charl đều là di sản cho Siesta để lại… và đánh bại SPES chính là mục tiêu chung của chúng tôi.
“Đúng, đó là sự thật, nhưng vai trò của Nagisa không thể sánh được dù là Kimihiko, Yui hay Charlotte đi nữa.”
Bởi vì, Siesta hít một hơi nhỏ:
“Vì Nagisa là Thám tử bậc thầy.”
Cô gái nhấn rõ từng từ một.
“Thế tức là? Nói một cách khác, nếu như điều này có khác một chút so với cái gọi là thám tử thông thường, thì Natsunagi hẳn sẽ hiểu được.”
Siesta cũng tự xưng là thám tử, trên thực tế lại khác hẳn với hình tượng thám tử trong tưởng tượng. Như tuýp thám tử chiến đấu với người nhân tạo hay người ngoài hành tinh, bất kể có đọc bao nhiêu sách, truyện trinh thám đi nữa cũng sẽ không xuất hiện theo mô típ đó. Và Natsunagi hiểu rõ ràng điều này.
“… Ra là thế. Quý cô Siesta cũng đã nói điều đó với cậu sao?”
Siesta gật nhẹ như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
“‘Thám tử bậc thầy’ không giống như những gì Kimihiko nghĩ.”
Cô ấy như thể tôi đã đọc được suy nghĩ của tôi.
“Hiển nhiên, điều đó nghĩa là không chỉ là giải quyết các vụ án thông thường. Nhưng khi chúng tôi sử dụng danh xưng ‘Thám tử bậc thầy’, thì còn có một ý khác.”
“Khoan đã.”
Chiếc bàn rung chuyển, tách trà đổ sánh, Charl đứng bật dậy. Cô trừng mắt với Siesta, nói với từ ngữ xa lạ:
“Cô, còn tiếp tục nữa – sẽ vi phạm Hiến chương của Liên Hiệp Quốc.”
“Không vấn đề, họ cũng là đương sự.”
Siesta nhìn quanh bàn, nói tiếp bằng chất giọng vô cảm.
“‘Thám tử bậc thầy’ chính là mười hai tấm khiên bảo vệ thế giới – một trong những chức vụ của ‘Người điều chỉnh’.”
(Còn nữa)
Công ty Cổ phần Sách Thái Hà trân trọng giới thiệu!
Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu (đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng).....